Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020


(Tháng này năm ngoái, tôi gửi bài này dự đăng tập san Trần Quý Cáp SG hằng năm. Năm nay viết bài chưa xong, giở bài cũ đọc lại thấy ngùi ngùi nên post lại.)
THÁNG BẢY.
Lý Ngọc Sơn
Tháng bảy năm 1969, ba tôi chở tôi trên chiếc xe đạp dura đến trường Trần Quý Cáp, không phải đi học mà là… đi thi, thi vào đệ thất.
Xuống xe, ba tôi dặn, nhớ bình tĩnh, rồi chỉ vào lô cốt đối diện trường, ba còn đứng đây cho đến khi con vô phòng thi.
Phòng tôi thi ngay sau trụ cờ, xoay lưng nhìn sang tường rào nhà máy đèn, mà cũng chính từ tường rào này, lúc nửa cuối giờ thi, anh tôi đã ghi đáp số môn toán giương lên trên đầu tường này.
Đáp số đúng rồi, nhưng tôi biết, chắc ai đó đã giải dùm, anh tôi không giỏi toán, anh đang học trường tư Diên Hồng mà.
Ba năm sau, cũng vào tháng bảy, ngày 20, anh tôi tử thương nơi chiến trường Quảng Trị.
Một năm sau, lại vào tháng bảy, chiến sự leo thang, trong lớp đã có vài đứa gia nhập quân ngũ vì đến tuổi đăng lính. Ngày đất nước hết chiến tranh, may mắn tất cả đã… sống sót trở về, chỉ trừ bạn trưởng lớp vĩnh viễn gửi lại một chân nơi chiến trường tây Quảng Nam.
Rồi đất nước quy về một mối, tôi còn học lại trường thêm một năm nữa nhưng quá nhiều thầy cô không còn đứng trên bục giảng. Một sáng tháng bảy, tôi thấy thầy tôi với chiếc bơm xe đạp treo phía trước, phía sau là hai thùng cà rem, đang rong ruỗi trên đường quê xa mưu sinh độ nhật.
Mới đây, một đêm hè tháng bảy, tôi nằm mơ thấy mình đang ngồi giữa lớp. Bạn bè xưa lại thấy có đứa trẻ đứa già, gái trai đông đủ hết, chỉ riêng tôi băn khoăn không biết mình có theo kịp bạn bè. Bỏ học lâu quá rồi mà.
Vừa bước ra khỏi lớp, một nữ sinh rủ tôi cùng về, thoáng ngạc nhiên, tôi chợt nhớ cô gái này nhỏ tuổi hơn tôi khá nhiều, chưa một lần thấy em mặc áo dài trắng, chắc không phải đồng niên.
Tôi nói với em rằng tôi còn học giờ chót, hãy ngồi nơi bậc thang cuối chờ tôi. Và thay vì vô lại phòng học, tôi lại đi thẳng ra sau tìm phòng “chuồng gà”, dãy phòng này đã không còn nữa.
Quay ra, em đã về lúc nào, sân trường cũng chẳng còn một ai. Tôi một mình trơ trọi lẽ loi nhìn quanh, thẩn thờ bước về hướng cổng trường.
Rồi chiều nào hè trở về đây.
Có những tháng bảy buồn hiu như vậy.
-------------------------------------------------------------------------------
Ảnh dưới là cái lô cốt mà ba tôi từng đứng đó, chờ đưa đón tôi thi vào đệ thất trường công lập Trần Quý Cáp Hội An.