Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

HUỆ NGÃ ĐỒNG NHÂN

CHÙA PHƯỚC KIẾN
Trong Website, hoặc trên bìa vài tạp chí, nơi phông block lịch và nhất là hầu hết du khách ghé chùa thường chụp cổng "chào" PHƯỚC KIẾN HỘI QUÁN hoặc Tam Quan HUỆ NGÃ ĐỒNG NHÂN: (Lòng này tri ân người cùng hội cùng thuyền).
Do vậy, thư này chỉ chụp đăng những vị trí không ai muốn (hoặc không đáng) chụp nhưng tin rằng sẽ nhắc lại vài chuyện, chung có, riêng có và, có
...
người nhớ người quên.

Đây là lối vào nhà Thái Tú Phong Thạnh.
Chắc chắn rằng lũ chúng tôi vào ra cái "cổng" này nhiều hơn cái cổng chùa. Qua khỏi "ải" này rẽ trái mười mét là đến giếng nước. Cái giếng nước này bây giờ bị gông như thế này đây!!

Tôi bắt đầu tập tạ từ năm 1973, lý do có liên quan đến cái giếng này. Ngày đó thấy anh Hòa, anh Bình, anh Hà ở chung nhà bác Lũ cạnh chùa (cả 3 anh bây giờ đều đã quy tiên) xách nước 2 tay 2 thùng thấy mà phục sát đất. Thế là cặm cụi "đẩy-hít" và kết quả bây giờ... như thế này đây!

Đó là chuyện ngày xưa mơ ước giống lực sĩ Kiến Càng.
Ở đời CẦU THÌ ĐƯỢC - ƯỚC THÌ THẤY, ngẫm lại thấy giống kiến thiệt, ngày xưa bụng có 6 cục, bây giờ 6 cục dồn lại thành 1... hủ nước lèo), chỗ nào "càng" (được) thì "càng", chỗ nào "kiến" thì "kiến".

Cũng tại chỗ giếng này, Thái Tuấn Hoàng xúi bọn nhỏ leo lên thành giếng rồi bu lên tường trèo qua mép nhà ông Tường Quang coi phim con heo. Hồi đó đứa nào cũng nghĩ là phim... con heo thiệt - Kết quả bị ông Liệu lấy chỗi "quét" và chửi là đồ con nít mất dạy.

Trở ra rồi đi vào chùa theo hướng hành lang phía đông.
Những năm Hội An còn bị pháo kích tơi tả, chùa chiền cũng có "phần chia" bởi vì mấy "ảnh" cứ cối đại vào tỉnh đường và tiểu khu Quảng Nam mà không có DLO (chưa kể còn có "kiểu", súng thì 81 nhưng đạn thì 80 không biết có đúng không??). Riêng chùa Phúc Kiến thì ÔNG BÀ cho nổ ngoài sân trên cây sứ


còn vô trong thì đưa vào máng xối nhưng không nổ chờ Công binh lên tháo đem về.


Cảnh tượng trưng như vậy, còn người, trước hết phải nhớ đến bác Tư, ba của Thạnh (mà Thạnh thì gọi là Chú - còn khi bị la rầy thì nói là bị Khọm chiếu). Ông thường mặc bộ đồ bà ba trắng, hút thuốc vấn Cẩm Lệ rất nhỏ chỉ đủ vài hơi. Ông từng lục tìm sách xưa dấu dưới bệ thờ khẳng định cho biết rằng: Lục Tánh Vương Gia là sáu vị tướng đồng thời là thầy thuốc cùng ở Phúc Kiến nhưng thuộc sáu đời khác nhau, là niềm hãnh diện cho người dân trên miền đất có con sông MÂN hùng vĩ chảy qua.

Đối diện bên kia là nhà bà Năm bán mắm dưa. Vô nhà bà mùi mắm nồng nặc nhưng múc ra chén thì thơm ngon đáo để.

Gần bên là nhà ông Sáu Phú. Còn nhớ lúc nhỏ thấy ông vót tre rồi phất giấy làm người làm ngựa cảnh Thái tử Tất Đạt Đa rời bỏ hoàng cung phóng ngựa qua sông có ông Sa Nặc theo sau nắm đuôi ngựa. Thời gian sau ông yếu dần rồi mất. Phía sau nhà ông, ba hồ cá rô thia Tàu cũng đồng loạt theo ông đi luôn, người ta đồn rằng cá đi theo chủ, sau đó mới phát hiện là ông mất đi bọn cá cũng hêt hưởng mùi sái thuốc nên cũng chết luôn.

Bà bốn Thứ, bà cô của Hải "dái doi" để lại cho cháu ngôi nhà lụp xụp nhưng làm ăn được. Hải bây giờ đã có nhà lầu.

Nhìn quanh cảnh, người thay đổi khá nhiều.

Ngày xưa hai hàng keo và mấy cây phượng già dẫn vào tam quan đã phải ra đi nhường chỗ cho đợt đại trùng tu theo kiến trúc hiện đại. Đến hai cái ghế "đá" là nơi tình tự của những cặp tình nhân cũng bị hô biến thay cho cặp ghế xi măng có khác gì đâu!!

Cảnh cũ người đây luống đoạn trường.














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét