Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

 NGỦ TỰ… QUA ĐƯỜNG!!

Người đàn bà ngồi trước mặt ít hơn tôi khoảng 5 tuổi, chị chờ đón con gái đi làm về, và như chị kể, chẳng còn thẹn thùng, nó không biết chữ, sợ nó lại chửa hoang như chị nó! Con bé làm chung với tôi một quán.
Chị kể rằng nhà ba má chị nghèo khó, khó đến nỗi không có nhà cửa cho ra hồn, vậy thì… nồi méo mơ chi vung tròn, chị “quơ đại” một thằng cũng xơ rơ xác rác, cho có chồng với chị em.
Cả hai không nhà không cửa, nuôi bầy con như bầy heo giữa chợ Hội an. Những năm 80,90, cứ mỗi lần lễ lớn, ban Quản lý chợ lại đi tảo thanh, đuổi hết người ăn nhờ ở đậu trong chợ. Chị kể:
Nửa đêm, tui leo lên hiên chợ cá, dưới ổng đỡ từng đứa đưa lên, đợi đến sáng mai đông chợ lại lò dò kéo xuống.
Sống ở chợ Hội An một thời gian, gia đình chị dời ra miếu Ông Cọp. Nơi này cũng có chợ, căng tấm bạt bên hông miếu là có chỗ vô ra lại không bị ai dòm ngó, con cái có đứa đã được đi học.
Tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, chị kể thêm, chồng tôi lâm trọng bệnh. Bác sĩ bệnh viện Hội An phán… Tìm con đường sống phải đi Đà Nẵng.
Vậy là điều đầu tiên phải nghĩ đến, là tiền đâu? Tôi đi xin khắp phố chẳng được bao nhiêu, may có thầy cô trường Trần Quý Cáp, vận động thêm với học sinh, tôi có được chút ít chạy chữa cho chồng.
Nhưng với chừng tiền đó, hơn 10 ngày sau là cạn, tôi sắp xếp đưa chồng về quê chờ chết.
Ngày về mà chẳng biết về đâu, thôi thì về chợ gần sông, định đá ổng xuống rồi nhảy theo cho xong nợ, may có bà già bán rau cản, rồi cho về nhà ở tạm dưỡng bệnh. Thuốc thang bằng lá cây thế mà hết bịnh.
Lơ đãng một chặp rồi chị kể thêm…
Nhà nước mới cho đất ngoài Bến Trễ, với mấy tấm tôn cũng dựng xong cái nhà. Nhà chưa có bàn thờ chi cả, ở chưa đủ lấy đâu mà thờ nhưng tui hứa, hốt hụi xong, tui sẽ lập cái trang thờ "NGŨ TỰ QUA ĐƯỜNG". Đời tôi chỉ thọ ơn người ngoài đường, tui thờ như zậy để trả ơn trả nghĩa.
Còn tôi, SCD, tự hỏi… Chuyện này, hoàn toàn sự thật, khi viết ra có phải là viết theo lối… hiện thực xã hội chủ nghĩa hay không?
Ảnh chợ cá Hội An chụp năm 1969 cho thấy hiên bê tông như kể trong chuyện, còn đến bây giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét