Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Người Hoa Hội An đầu tiên theo đạo Công giáo
Lúc còn thanh niên, ông làm công cho tía ông Nam Hưng (Dương Lai Phát) có tiệm buôn ở Phong Thử.
Công việc thường ngày của ông là đong rượu cho khách.
Mang phận làm công lại thêm vóc dáng "nhỏ con", ông phải lòng một cô gái đẹp, nhà dư dã, theo đạo Công giáo.
Nhiều lần ông năn nỉ với ông chủ nhờ xin đi dạm hỏi. Nhưng tính trước tính sau ông chủ lắc đầu: Không... phải đôi vừa lứa!.
Nhờ ông chủ không được ông xoay qua nhờ bà chủ và diệu kế được bày ra.

Ông xin theo Đạo Thiên Chúa và rất siêng năng đi lễ dù ở rất xa nhà nguyện, rồi tâm sự với Cha xứ và xin ý kiến. Kết cuộc ước vọng của ông cũng thành.
Ông là "ông BẢO SANH TƯỜNG" (rượu thuốc nổi tiếng!)

Thời gian sau, tản cư rồi hồi cư, ông về Hội An lập nghiệp.
Công việc làm ăn thịnh vượng và "ăn-chơi" cũng... thịnh theo.

Nhà ông BẢO SANH TƯỜNG phía góc phải ảnh

Giai thoại kể rằng: Có lần ông đến hiệu buôn ĐẠI THÀNH hỏi mượn tiền và nói thẳng để đi đánh Mài chược (Ai lại mượn tiền để đi đánh bạc??, mà mượn thì khi mô mới có mà trả!), ông ĐẠI THÀNH (vai cháu) không thể không cho mượn nhưng đành vớt vát: Khi nào trúng-số-độc-đắc nhớ trả cho cháu!

Nhà ông ĐẠI THÀNH

Hai chữ ĐẠI THÀNH chưa bị cạo

Nhưng chuyện chưa hết. Ngày ông qua đời, nước lụt ngập đường Nguyễn Thái Học. Gia đình xin quàng ông ở Nhà Thờ Đạo rồi sau đó xin chôn ở chùa Chúc Thánh, trên bia mộ có ghi tên thánh đàng hoàng.
Người Hội An hay nói: Ông BẢO SANH TƯỜNG sống khôn, thác thiêng. Chết nằm đất Chúa nhưng chôn đất Phật!!!- Không biết ổng sẽ về đâu?
(Biết đâu nằm trong chùa lâu ngày ổng "bị tẩy não" đọc... lộn kinh cũng có!!).


NHẠC TRƯỞNG BẤT ĐẮC DĨ
Ông tên La Doãn Trang. Trong gia đình, ông thứ năm, tên ông đọc trại theo âm Quảng Đông là "Chón", người Hội An gọi ông là... ông NĂM CHỐN.

Nhà ông Năm Chốn

Ông với nhạc sỹ La Hối (La Doãn Chánh) là anh em ruột.
Với ông La Gia Quảng là vai chú.

Ông La Gia Quảng: "vua" lên dây đàn Piano.

Ai cũng biết ông Năm Chốn bị... "nặng đầu" nhưng bệnh ông phát theo mùa, và không liên tục.
Những lúc trở trời ông lang thang quanh phố không kể nắng mưa. Dáng người ông cao ráo, nước da trắng trẻo, lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao, giầy vớ nghiêm chỉnh và nhất là hàng lông mi dài trên cặp mắt hai mí tình tứ không lạc thần - ai dám bảo ông... điên.

Một điều rất lạ, vây quanh trên đường là đám trẻ con ngỗ nghịch nhưng ông không phật ý hay phẩn nộ bao giờ, chiếc gậy trên tay chưa dọa một đứa nào. Biết đâu ông nghĩ - Càng đông, càng vui (mà không hao?!!).

Hồi tui còn nhỏ, tận mắt mục kích cảnh ông dẫn đầu "Đội quân kèn hơi" của trung đội Thủy quân lục chiến Mỹ trước chùa Bà. Người chỉ huy đoàn quân nhạc (Mỹ) trao cho ông cây gậy nhạc trưởng, ông vừa đi lùi "nhịp lệnh", theo sau nào là "Vua Kèn gỗ" CLARINET, TRUMPET, SASSO, ĐỦ LOẠI TRỐNGv.v...
Ông cũng có viết "nhật ký", đó là những ngày ông tỉnh, thay vợ bán hàng nhưng có ghi chép đầy đủ. Chẳng hạn như: Tương-5 đồng; xì dầu-3 đồng; chao-4 đồng; nầm dự-10 đồng và... Ăn chè đậu ván hết 2 đồng.
Hiện anh Hùng, con ông, còn giữ "Cây thước Lỗ Bang" đặt trên đầu giường để đêm đêm ông được an giấc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét