TÔI ĐỨNG BÊN NÀY SÔNG
Cẩm Kim nhìn từ Cẩm Nam
Cẩm Kim và Cẩm Nam cách nhau con sông, nhưng, bên Cẩm Kim cũng có đất Cẩm Nam. Lý do là sông lở bên Cẩm Nam và bồi bên Cẩm Kim. Dân Cẩm Nam mất đất trồng bắp nên bơi thuyền qua chỗ đất bồi bên kia để trồng. Bị dân Cẩm Kim cự nự, người Cẩm Nam trả lời là... "Trời lấy đất bên tui "đổ" qua bên này nên đây là đất Cẩm Nam". Cải "đã" rồi hai bên đồng ý: THUI MỖI XÃ MỘT NỬA!!
Nơi đây từng là chiến trường ác liệt vì đất Cẩm Thanh không phải là vùng "xôi-đậu" mà là vùng "mất an ninh". Rừng dừa từng bị rải thuốc khai quang cho đến đầu năm 1990 mới hồi phục. Khoảng giữa năm 73, Cẩm Thanh yên trở lại. Lúc đó lại được đi tắm biển và lần đầu tiên thấy được khẩu tiểu liên Tiệp Khắc.
Từ Ngọc Thành nhìn qua Xuyên Long-Xuyên Thọ
Ở Ngọc Thành có bến đò BA NỮ. Nghe kể sau khi nhà Nguyễn Tây Sơn thất thủ về tay nhà Nguyễn Gia Long, tất cả người của Quang Trung - Quang Toản phải tìm đường bôn tẩu để tránh bị bức hại trả thù. Một bà phi của vua Quang Trung dẫn theo hai người hầu nữ về đất Ngọc Thành này cải danh ẩn dạng làm nghề đưa đò. Bến, từ đó được gọi là bến đò BA NỮ. Thời gian sau, triều đình Nguyễn Ánh phát hiện và bà Phi bị chém lấy đầu đem về dâng vua, xác không đầu thả trôi theo sông được người dân Cẩm Thanh vớt lên chôn (thôn 6 bây giờ). Hai người hầu cũng được chôn hai bên như để tỏ lòng trọn đời phò chủ.
Khoảng sông phía trên, ngày xưa một nửa là đất. Vùng đất bên kia ngày trước một phần là sông.
Bến đò BA NỮ không còn nữa!!
Lúc trước, bên Cẩm Nam cũng có đất Cẩm Phô gọi là TAM-ẤP. Người Cẩm Phô qua Cẩm Nam mua đất từng thửa riêng biệt và gọi đó là đất của xã mình. Bây giờ thì dân không được mua ĐẤT mà chỉ được mua... QUYỀN SỬ DỤNG ĐẤT.
LÍNH NHƯ THẾ... ĐỜI LÍNH NÓ NHƯ THẾ
"Báo cáo Đại Bàng: Chim sẻ đã về tổ!"
Sẻ gảy cánh lâu rồi nhưng vẫn luôn vui vẻ, chấp nhận cảnh đời hiện tại, bỏ lại quá khứ của mình ngày dần lùi lại phía sau.
Từ nay dưới mắt bao người - "Phế nhân!" (NTN)
Ai thấy anh-ta quen hay là thuộc cấp của mình ngày xưa,
nếu muốn, tôi sẽ giúp để các anh liên lạc.
Bạn Bè của tui lúc trước thèng mô cũng ngon lành (anh nói giọng Quảng-Nam, vùng quê) nhưng bây giờ tứ tán hết biết mô mà tìm. Với lại giò cẻng như ri thì làm sô mà đi tìm tụi nó. Muôn đi thắp cây hương (cây nhang) cho tụi nó cũng chịu thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét