Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010


ÔNG LIẾN

Trường Lệ, vùng đất cách thị xã Hội An hơn 3 cây số, là miền quê đất rộng người thưa, diện tích xấp xỉ một phần ba thị xã Hội An chia làm hai khu vực trên và dưới.  
Đất Trường Lệ bao đời chuyên trồng khoai, sau này có nước thủy lợi làm thêm ruộng cạn, thời Pháp thuộc có nuôi cả ngựa. Người ở đây thời trước hầu hết đều nghèo "rách mồng tơi", Hội An xưa có câu: "Làm quan: Tu lễ - Làm dân: Trường Lệ".
Thuở nhỏ, đâu biết chữ Hán, Chữ Nôm méo tròn ra sao lại nghe nói "chữ Nho mắc lắm" nhưng cả bọn con ranh cứ đoán già đoán non: Trường Lệ là... khóc hoài, khóc dài dài, đứa khác thì "diễn dịch" - Không, Trường Lệ là đẹp miết, đẹp muôn đời.
Nhưng là gì đi nữa, Trường Lệ đã sản sinh một người từng làm đẹp lòng, đẹp phố Hội An theo cách riêng của... đất.

Cùng tên LIẾN, cùng cố tật (khiếm khuyết giọng nói), cùng đa thê, nhưng ông LIẾN kia ở SICA ông LIẾN này ở Trường Lệ. Ông kia là... ông chủ, ông này bán hàng rong. Cả hai ông cùng được xếp vào Serie A “Vui nhất Hội An”.

Những ông thầy coi tướng ở Hội An nói rằng số ông Liến... phải sướng vì ông là người hội đủ NGỦ ĐOẢN: Người thấp, tay chân ngắn, ngón tay, chân cũng ngắn, mặt chữ điền, đầu cũng chữ điền càng lộ rõ khi quanh năm suốt tháng hớt tóc carré, buồn buồn thì húi trọc.
“Nhưng ông không sướng như người ta!”.

Đó là quan niệm của ông thầy tướng,

Cũng có lẽ khác quan niệm của... ông Trời, của quý huynh và biết đâu khác với cả ông Liến khi suốt cuộc đời kiếp trần ai cứ bám lấy ông như hình với bóng!

Ông Vũ Tài Lục nếu còn sống biết đâu ổng sẽ viết thêm một chương... chung chung nào đó cho TƯỚNG MỆNH KHẢO LUẬN?.

Khẳng định một lần nữa: Ông Liến vui (vui mà không sướng thì làm sao mà vui??).
Bốn mùa cứ tuần tự lặp đi lặp lại, mọi nẻo đường Hội An ngày ngày vẫn thấy bóng ông qua. Ông bán bánh mì, cà rem mùa hạ. Ông đội bánh bao, bánh ú mùa đông. Hết vai gồng cái bao tời bánh mì trên người thì đến hai tay nhanh nhẹn gói cái bánh bao. Ông cũng bán vé số mỗi chiều (thời đó mỗi tuần xổ số một lần với thai đề, cầu cơ, với Binh méo, Cai tròn với Trần Văn Trạch: Xổ số Kiến thiết quốc gia “giết” đồng bào ta mua lấy xây nhà sập tan mấy hồi!”) mà ông Liến hát theo trước ba giờ mỗi chiều thứ ba: ”Mua số mau lên, xổ số gần đ... ê... ê... ến”.

Nói thiệt nghe! Ông Liến ngọng nhưng "de" gái tài lắm. Bằng chứng ông có ba bà vợ, bà nào cũng còn zin, cưới hỏi đàng hoàng. Bà sau cùng là bà Hí làm bánh bao cho má Hứa Gia Quyền ở tiệm Quân Thắng. Ổng đến lãnh bánh bao đi bán rồi... lãnh luôn bà Hí! Gặp ổng hỏi – Chú cưới rứa có làm giấy tờ chi không? Trả lời: Tao có làm hôn dú (hôn thú) nghiêm chỉnh chớ bộ!.

Ông Liến có năng khiếu văn nghệ bẩm sinh: hát cả ngày. Ông hát:
Ngộ ở bên Tàu
Ngộ mới xan qua
Ngộ xan cái Nam Việt
Ngộ bán buôn làm giàu
Hồi trước, ngộ bán cái cây đòn gánh
Đòn gánh lỗ, ngộ bán mì khô
Ố Ô Ồ... Ố Ô Ồ Ồ...

Hoặc:
Wộ có chít đi dồi thì wộ cũng theo Trời theo Phịt
Thương hai đứa con khờ khổ kịt ai nuôi?
(Rồi xuống giọng): Con dợ của wộ nó giựt chồng của... người ta...

Ông là vua nhại lời bài hát. Có lần ông dụ khỉ: Bửa ni tao có bài mới, mỗi đứa mua một cây cà lem tao hát cho nghe. Ông hát bài ĐÁM CƯỚI NHÀ BINH:
Rồi sau khi cưới anh bán cà lem nuôi em!! Hai đứa mình dui ăn quỵt cả ngày.
Còn bài DỨT ĐƯỜNG TƠ của Văn Thủy – Doãn Cảnh có tội tình chi cũng bị ông sửa:
Khói mây chiều buồn vương theo gió
Sáo êm ru hiu hắt lời thơ
Tóc em dài sao em không uốn
Uốn lên đi anh trả tiền cho!!

Nhưng rồi có hôm ông nói ông buồn “dễ sợ”. Ông muốn... “tự tận”, như lời ông nói.
Có người xúi ông mua thủy ngân uống là ”đi” nhanh lắm thế mà ông làm thiệt. Ông đến QUÂN THẮNG SẠN mua thủy ngân rồi uống ngay giữa đường để nhiều người làm chứng. Nhưng thủy ngân, vô tiền môn thì ra ngay hậu môn, ông nhìn xuống chân rồi cười khà: Số tui chưa chết!!

Quân Thắng Sạn, đại lý thuốc của Đông Y Dược sỹ Võ Văn Vân.
Ông nào đã xét nghiệm mà không thiếu máu nhưng đứng lên ngồi xuống thấy tối thui mặt mày thì ghé vào đây mua TAM TINH HẢI CẨU BỔ THẬN HOÀN. Khi vợ đã khai hoa nở nhụy bình yên thì mua HOÀNG HẬU BỔ DƯỠNG HOÀNG. Con nổi ban thì mua TIÊU BAN LỘ, con hổng chịu ăn, đưa tay lên bụng gõ mà nghe bình bịch thì cho uống CAM TÍCH TÁN THÁI BÌNH DƯƠNG. Con đi re re thì mua LỤC THẦN THỦY. Lớn lên, sấp nhỏ chạy nhảy hay đánh lộn bị sưng tay sưng chân thì nhớ đến TRẶC ĐẢ HOÀN. v.v...

Thấy ông khổ quá, một người cháu gọi ông bằng chú đem ông vô Sài Gòn chăm sóc.
Ông đi... Hội An buồn thiu.

Nhưng vài tháng sau, đi đâu cũng nghe tiếng cười nói như reo:  
- Ông Liến về! - Ông Liến về! 

Hội An như “hồi sinh” lại.
Có phải những người kỳ cựu như ông là một phần linh hồn của xứ này?!

Rồi tuổi già sức yếu, ông không còn mang nhiều vác nặng như xưa, bước chân ông chậm dần theo bước thời gian.
Ông từng nói, nếu chết ông sẽ về Trường Lệ chết, không dại dột chết đường chết sá.

Mới đó mà ông đã về-Trường-Lệ hơn mười năm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét